清朝虽然尊崇朱子,但止于”尊崇”,却不许”学样”,因为一学样,就要进学,于是而有学说,于是而有门徒,于是而有门户,于是而有门户之争,这就足为”太平盛丗”之累。况且以这样的”名儒”而做官,便不免以”民臣”自居,”妄自尊大”。
Qīngcháo suīrán zūnchóng zhūzi, dàn zhǐ yú” zūnchóng”, què bùxǔ” xué yàng”, yīn wéi yī xué yàng, jiù yào jìn xué, yúshì ér yǒu xuéshuō, yúshì ér yǒu méntú, yúshì ér yǒu ménhù, yúshì ér yǒu ménhù zhī zhēng, zhè jiù zú wéi” tàipíng shèng shì” zhī lèi. Kuàngqiě yǐ zhèyàng de” míng rú” ér zuò guān, biàn bùmiǎn yǐ” mín chén” zìjū,” wàngzìzūndà”.